Billy là người thường xuyên đến Lư Sơn Tự và Quy Sơn Tự làm công quả. Tuy nhiên, anh thường chẳng nghe lời khuyên nhủ của bất cứ ai. Anh thường tự ý bỏ công việc làm ăn của mình và rất tự hào là mình đã làm như thế. Vì tính khí như vậy, nên cuộc sống của anh không mấy dễ dàng. Billy là một ông bố đơn thân. Kể từ khi ly thân với vợ, cô con gái nhỏ của anh chọn ở với bố. Anh luôn lo lắng làm thế nào để nuôi cô con gái nhỏ của mình. Vì không thể làm công việc nào trong thời gian lâu dài, anh liên tục phải vật lộn để tìm kiếm một công việc mới và trang trải cho cuộc sống. Sức khỏe của anh không tốt: anh ăn ít nhưng nghiện thuốc lá nặng , lại gầy và bị đau lưng. Tim cũng có vấn đề, luôn cảm thấy mệt mỏi và không có động lực để làm việc nhiều. Mấy năm trước, có lần Billy ghé thăm Lư Sơn tự . Khi gặp khó khăn trong cuộc sống và sức khỏe trở nên tồi tệ, anh mới nhớ đến chùa. Cách đây khoảng 2 năm, Billy quyết định đến thăm lại ngôi chùa này. Khi mới bắt đầu đến chùa thường xuyên hơn, anh không thực sự cố gắng ngồi kiết già mà chỉ nghe pháp thoại và dọn dẹp nhà bếp, rửa bát và giúp đỡ mọi người bất cứ khi nào có cơ hội. Ban đầu, Billy chỉ ngồi thiền trong 10 đến 20 phút và nghe các bài pháp thoại của Sư Phụ. Chỉ như vậy thôi mà cũng đã mang lại lợi ích cho anh. Chỉ cần đến chùa thường xuyên, mà tự nhiên trong tâm bớt đi sự lo lắng và sức khỏe đã tiến triển rõ rệt. Khi Quy Sơn Tự bắt đầu thực hiện nhiều chương trình hoạt động hơn thì Billy tiếp tục giúp đỡ, làm công quả trong chùa. Một hôm, Billy đi vào Phật điện trước giờ ăn trưa. Như mọi khi, Billy lạy Phật ba lần. Lúc đó, có một sư cô nói lớn: “Chú Billy tới đây ngồi!”. Hơi bất ngờ, nên anh không kịp suy nghĩ hoặc từ chối. “Được chứ ... tôi đi lạy ngài Tuyên Hoá rồi quay lại”. Khi quay lại Phật điện, Billy ngồi vào thế kiết già. Sư cô hỏi: Chú có thể ngồi được bao lâu? Có thể ngồi kiết già lâu nhất được bao lâu? Billy đáp: "10 phút....có lẽ là 15 phút". Sư cô nói, giọng chắc nịch: “Được rồi, từ giờ trở đi, chú không được buông chân ra, chú nghe không? Tôi sẽ đi cúng ngọ và trở lại. Chú không gỡ chân ra cho đến khi tôi nói, được chứ? Billy trả lời: "Được." Sư cô cúng xong đến ngồi ngay bên cạnh. Lúc này Billy đã ngồi được khoảng 20 phút. Billy bắt đầu than đau. “Tôi đang đổ mồ hôi. Tôi không thể ngồi được nữa. Có gì đó như đang chọc vào tim tôi! ”. Sư cô nói :“Vậy à? Đó là bình thường. Cứ ngồi đi. Đừng gỡ chân ra!” Mười phút nữa trôi qua, Billy nói :“Cánh tay của tôi tê, không cử động được.. lưng tôi đau ”. Sư cô nói:“Vậy à? Đó là chuyện bình thường. Cứ ngồi đi. Chừng nào tôi nói gỡ chân ra thì chú mới làm.Billy đau thực sự, nhưng sư cô không quay mặt chỗ khác. Cô cứ nhìn chằm chằm vào anh ta suốt thời gian. Cô nói với anh: “Chú có thương con gái không? Năm nay chú bao nhiêu tuổi?”,“ Tôi 48”, “Con gái chú còn nhỏ. Chú không muốn trở nên tốt hơn và khỏe mạnh cho đến khi cô bé trưởng thành sao? Billy đáp: “Tất nhiên là có”, “Vậy thì chú phải ngồi. Chú phải luyện mình cho tốt hơn. Chú đau nhiều như vậy vì cơ thể bị bệnh.” Sư cô nói tiếp:“Đã đến giờ ăn trưa. Chú cũng biết tôi không ăn tối nên rất đói, vì vậy chú nên biết ơn vì tôi đã ngồi lại để theo dõi chú thiền. Tôi vẫn ngồi đây để giúp chú, cho nên tốt hơn là chú không nên buông chân ra. Chú ráng chịu đựng thêm chút nữa vì sắp xong rồi!."
0 Comments
Your comment will be posted after it is approved.
Leave a Reply. |
Có câu hỏi?Liên lạc Archives
March 2023
Categories |